Chuyển đến nội dung chính

Con dê của Ô. Seguin

Nguyên tác: Alphonse Daudet
Bản dịch: NXB Trẻ, ghi lại theo trí nhớ, có thể sai khác vài chỗ :)


Mãi rồi anh cũng chẳng tỉnh ra, Gringoire!

Coi kìa! Người ta cho anh một chân kí giả trong một nhật báo danh giá ở Paris, và anh thẳng thừng từ chối… Nhưng hãy nhìn lại anh xem, anh chàng khốn khổ! Hãy nhìn cái áo chẽn thủng lỗ, cái quần xốc xếch, bộ mặt ốm đói. Đó là kết quả mười năm trung thành phụng sự những trang diễm tình của đức ông Apollo. Anh không thấy xấu hổ ư?

Đi làm kí giả đi, đồ ngốc! Làm kí giả ngay đi! Anh sẽ có những đồng tiền đẹp như hoa, có bàn đặt sẵn ở nhà hàng Brébant và trưng diện chiếc lông chim mới trên mũ trong những buổi trình diễn ra mắt ở nhà hát.

Không à? Anh vẫn không muốn à? Anh muốn được tự do tùy thích đến cùng? Vậy, anh hãy nghe qua câu chuyện Con dê của ông Seguin. Rồi anh sẽ thấy người ta được cái gì khi muốn tự do.

-----------------------


Chưa bao giờ ông Seguin gặp may với những con dê cái của mình. Ông mất chúng theo cùng một cách như nhau: một buổi sáng đẹp trời, chúng bứt đứt dây, đi lên núi và bị chó sói ăn thịt. Bất chấp những cái vuốt ve của ông chủ, bất chấp nỗi sợ chó sói, không gì giữ chúng lại được. Dường như đó là những con dê độc lập muốn sống tự do giữa khoảng trời rộng lớn bằng mọi giá.

Ông Seguin tốt bụng, vốn không hiểu tí gì về mấy con vật của mình, lấy làm lạ lắm. Ông bảo:

- Thế thì thôi, dê chán ở nhà ta, ta sẽ không nuôi con nào nữa.

Tuy vậy, ông vẫn chưa nản lòng. Và sau khi mất sáu con dê theo cùng một cách như nhau, ông mua con thứ bảy. Có điều phen này, ông cẩn thận lựa một con thật nhỏ để nó quen với việc ở nhà ông.

Con dê con của ông Seguin đẹp lắm, Gringoire ạ. Nó đẹp lắm với đôi mắt dịu hiền, chòm râu cằm kiểu hạ sĩ quan, bốn móng đen bóng loáng, cặp sừng có vằn ngang và bộ lông dài trắng dài như chiếc áo choàng. Nó cũng dễ thương như con dê nhỏ của nàng Esméralda - anh có nhớ không, Gringoire? Và lại ngoan ngoãn, trìu mến, đứng yên cho vắt sữa mà không động đậy, không thọc chân vào thùng sữa. Một con dê nhỏ tuyệt vời.

Sau nhà ông Seguin có một vuông đất rào kín bằng cây đào gai. Ông để cô khách mới của mình ở đó. Ông cột nó vào một cây cọc, ở chỗ cỏ đẹp nhất trong sân, cẩn thận chừa cho nó một quãng dây dài và thỉnh thoảng đến thăm xem nó có thoải mái không. Con dê rất lấy làm sung sướng và gặm cỏ một cách ngon lành, khiến ông Seguin mừng lắm. Ông già tội nghiệp thầm nghĩ:

- Rốt cuộc cũng có một con không chán ở nhà mình.

Ông Seguin đã lầm, con dê của ông bắt đầu thấy chán.

Một hôm nó nhìn ngọn núi, tự nhủ:

- Trên ấy hẳn phải là thích lắm! Tung tăng trên bãi cỏ hoang, không có sợi dây chết tiệt này cứa cổ thì còn gì thú bằng! Lừa hay bò gặm cỏ trong một vuông rào còn được, chứ dê thì cần phải có không gian thoải mái.

Từ lúc ấy, nó thấy cỏ trong vườn nhạt nhẽo. Nó thấy buồn chán. Nó gầy mòn, cạn sữa. Suốt ngày nó kéo căng sợi dây, quay đầu về ngọn núi, mũi phồng lên, miệng kêu "be!" buồn bã, thật tội nghiệp.

Ông Seguin thấy rõ con dê của mình có chuyện gì đó, nhưng không biết đó là chuyện gì. Một buổi sáng, khi ông vừa vắt sữa xong, con dê quay lại nói với ông bằng thứ ngôn ngữ riêng của nó:

- Xin ông nghe tôi, ông Seguin! Tôi chết dần chết mòn ở nhà ông. Xin ông hãy cho tôi lên núi.

- Chúa ơi! Cả nó cũng vậy – Ông Seguin kinh ngạc, kêu lên và đánh rơi thùng sữa. Rồi ngồi phệt xuống cỏ bên cạnh con dê, ông hỏi:

- Cả mày cũng muốn bỏ tao sao, Blanquette?

- Vâng, thưa ông Seguin.

- Ở đây mày thiếu cỏ ư?

- Không phải, thưa ông.

- Hay có lẽ dây cột mày ngắn quá, mày có muốn tao nới dài ra không?

- Không, ông Seguin ạ.

- Thế mày cần gì? Mày muốn gì?

- Thưa ông Seguin, tôi muốn đi lên núi.

- Nhưng, khốn nạn cho mày, mày không biết trên núi có chó sói sao? Gặp phải nó, mày sẽ làm gì?

- Tôi sẽ húc nó, thưa ông Seguin.

- Sói nó sợ quái gì sừng của mày. Nó ăn mất của tao mấy con dê có sừng khỏe hơn mày nhiều. Mày biết con Renaude già ở đây năm ngoái chứ? Nó đánh nhau với sói suốt đêm… rồi khi trời sáng, con sói đã ăn thịt nó.

- Tội nghiệp bà Renaude. Nhưng không sao ông Seguin ạ, ông cứ để cho tôi lên núi.

- Chúa ơi! Sao mấy con dê của tôi lại như vậy! – Ông Seguin kêu lên - Lại thêm một con sắp bị sói ăn thịt. Nhưng mà, không đâu. Dù mày không muốn, tao vẫn cứ phải cứu mày, con ranh ạ! Và để mày đừng hòng bứt đứt dây, tao sẽ nhốt mày trong chuồng rồi cho mày ở luôn trong đó.

Nói xong, ông Seguin mang con dê nhốt vào một cái chuồng kín bưng, khoá trái cửa lại. Không may, ông lại quên mất cái cửa sổ, và ông vừa quay lưng là con ranh đã nhảy ra ngoài.

Anh cười, phải không Gringoire? Phải, tôi tin thế; anh thuộc về phe những con dê chống lại ông Seguin tử tế. Để lát nữa, xem anh còn cười được nữa không.

>> Phần 2

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[Truyện cười] Tín dụng

Tháng 8. Mưa. Ở một thị trấn nhỏ đìu hiu bên bờ Biển Đen. Đó là một giai đoạn khó khăn, ai cũng nợ nần và phải mua vay bán chịu (*). Bỗng đâu, một du khách giàu có tìm đến. Ông bước vào khách sạn duy nhất của thị trấn, đặt 100 Euro lên bàn lễ tân và lên gác chọn phòng.

Cha thì sao, mẹ thì sao?

Tôi đã nghĩ như thế đấy, và bây giờ, tôi lại càng tin chắc như thế đấy: Cha mẹ nghĩ mình là ai mà có quyền bắt con cái phải chịu ơn họ ngay khi chúng được sinh ra trên đời?!

Gái Hà Nội (2)

Thời thơ ấu của bố trôi qua nói chung yên bình như tất cả lũ trẻ con phố Hàng khác; hoặc giả trong những cái đầu thơ trẻ, bình yên là dù có bom rơi đạn lạc hay tay uỷ ban từng là ông bán cháo lòng thì cây bàng đầu phố quả vẫn cứ rơi lộp bộp trong bài văn của chúng.