Chuyển đến nội dung chính

Trò đùa tận thế

Hôm qua, anh bạn đồng nghiệp share trên Facebook: "Kỳ lạ, con người luôn sợ chết. Vậy mà giờ đây và chưa khi nào con người lại đón chờ cái chết rộn ràng đến vậy!" Tôi comment lại, đại ý rằng họ nghĩ đây chỉ là trò đùa nên mới rộn ràng, chứ nếu tin là thật thì đã loạn cả rồi.

Tối nay ăn bún ốc ở Đồng Xuân, nghe kể chuyện dân buôn bán kéo nhau về quê để có tận thế cũng được chết bên gia đình. 


Ồ, thế đấy! Chúng tôi là một lũ chuột mắt hạt đậu. Cái "con người" của chúng tôi, gói vẻn vẹn trong đám anh hùng bàn phím bao gồm chúng tôi, ngày ngày like, share và comment. Còn cái nhân loại mênh mông ngoài kia là cái gì đó cóc phải con người.

Vậy mà, trong cái đám đông khốn khổ đó lại có người đón nhận những bài báo giẻ rách nhất của chúng tôi như đón nhận chân lí, bỏ công bỏ việc, vội vàng thu vén về với gia đình.

Tôi không giễu nhại ngày tận thế. Tôi không giễu nhại đức tin của bất kì ai. Nhưng tôi hoàn toàn không tin 21/12/2012 sẽ là ngày tận thế, và các bạn đồng nghiệp của tôi cũng vậy. Chính vì thế mà tôi càng ái ngại cho cái cách mà báo chí đã "ăn theo" tận thế những ngày qua. 

Đừng giải thích. Tôi chắc chắn rằng tôi biết các bạn cần gì khi thực hiện tuyến bài đó, giật những cái title ỡm ờ hư hư thực thực đó. Chúc mừng, các bạn đã thành công.

Ý niệm về ngày tận thế không hẳn xấu. Ít ra thì, nó nhắc chúng ta trân trọng cuộc sống hơn, trân trọng những người thân yêu của mình hơn. Nếu tôi đủ niềm tin vào nó, tôi cũng sẽ như những người buôn bán kia, dành chút thời gian quý giá còn lại để ở bên gia đình.

Nhưng đừng nhận vơ rằng báo mạng đã giúp họ yêu thương gia đình. Đừng bắt chước lão Thenardier đến vần xác người ta với mục tiêu ăn cắp, rồi lại nhận công cứu sống người ta khi họ bất ngờ tỉnh lại.

Trên một diễn đàn Facebook của các nhà báo, với câu hỏi Nếu ngày tận thế là có thật, bạn sẽ làm gì để có ý nghĩa nhất cho nền báo chí, có người đã đưa ra phương án Không viết bất kì bài báo nào.

Còn hôm trước, một bài thơ khuyết danh được share rất nhiều trên mạng. Nó viết thế này:



Tận thế ư? Thật tình tôi chả sợ
Báo mỗi ngày đăng toàn những chuyện buồn
Khi cuộc sống hắt những ngày nặng trĩu
Thì có khi tận thế lại còn hơn.


Ừ, có khi thế thật!

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[Truyện cười] Tín dụng

Tháng 8. Mưa. Ở một thị trấn nhỏ đìu hiu bên bờ Biển Đen. Đó là một giai đoạn khó khăn, ai cũng nợ nần và phải mua vay bán chịu (*). Bỗng đâu, một du khách giàu có tìm đến. Ông bước vào khách sạn duy nhất của thị trấn, đặt 100 Euro lên bàn lễ tân và lên gác chọn phòng.

Cha thì sao, mẹ thì sao?

Tôi đã nghĩ như thế đấy, và bây giờ, tôi lại càng tin chắc như thế đấy: Cha mẹ nghĩ mình là ai mà có quyền bắt con cái phải chịu ơn họ ngay khi chúng được sinh ra trên đời?!

Gái Hà Nội (2)

Thời thơ ấu của bố trôi qua nói chung yên bình như tất cả lũ trẻ con phố Hàng khác; hoặc giả trong những cái đầu thơ trẻ, bình yên là dù có bom rơi đạn lạc hay tay uỷ ban từng là ông bán cháo lòng thì cây bàng đầu phố quả vẫn cứ rơi lộp bộp trong bài văn của chúng.