Chuyển đến nội dung chính

Could-have-been love story 2

Chàng xuất hiện như trong những câu chuyện ướt rượt đầu thế kỉ 20, lãng tử một cách chất phác và thư sinh một cách quê mùa. Không sở hữu đôi mắt sát thủ như Jay Chou hay nụ cười sát nhân như Kim Bum, chàng cũng chẳng thể khoe đôi cánh tay của Thor, vòm ngực kiêu hãnh của Batman hay chí ít là mái đầu bóng mượt của CR7. Tóm lại, chàng đáng phải nhận thất bại toàn tập trong sứ mệnh thu hút ánh nhìn. 

Nhưng sự thật là nàng đang nhìn chàng, len lén thôi, nhưng chăm chú. 
Chính xác là nhìn chiếc ô trên tay chàng. Loại ô cán vừa với cái tay cầm móc chữ U cổ điển và lãng mạn, thay vì loại 3 khúc thịnh hành. Chàng đang dùng cái móc ấy cố vít một cành điệp trổ đầy hoa vàng thắm thiết trên đầu, cách tầm với của chàng chừng 30 xen-ti-mét. 

Nàng nín thở, như vẫn hay nín thở trước những sự lãng mạn bất ngờ.

Một, hai, ba nhịp với, ồ được rồi, chàng nhẹ nhàng túm lấy cành cây, vít xuống...

Bẻ ngoéo một cành nhỏ, tuốt sạch lá.

Và cho vào tai ngoáy. Sung sướng, thỏa mãn.

Xe bus trờ tới. Nàng hoan hỉ bước lên, nhẹ nhàng trút tiếng thở phào. 

Bố khỉ!


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[Truyện cười] Tín dụng

Tháng 8. Mưa. Ở một thị trấn nhỏ đìu hiu bên bờ Biển Đen. Đó là một giai đoạn khó khăn, ai cũng nợ nần và phải mua vay bán chịu (*). Bỗng đâu, một du khách giàu có tìm đến. Ông bước vào khách sạn duy nhất của thị trấn, đặt 100 Euro lên bàn lễ tân và lên gác chọn phòng.

Cha thì sao, mẹ thì sao?

Tôi đã nghĩ như thế đấy, và bây giờ, tôi lại càng tin chắc như thế đấy: Cha mẹ nghĩ mình là ai mà có quyền bắt con cái phải chịu ơn họ ngay khi chúng được sinh ra trên đời?!

Gái Hà Nội (2)

Thời thơ ấu của bố trôi qua nói chung yên bình như tất cả lũ trẻ con phố Hàng khác; hoặc giả trong những cái đầu thơ trẻ, bình yên là dù có bom rơi đạn lạc hay tay uỷ ban từng là ông bán cháo lòng thì cây bàng đầu phố quả vẫn cứ rơi lộp bộp trong bài văn của chúng.